Novel Bảo Bối Của Guide - Chương 8
Biệt danh “Cá Voi Sát Thủ” bỗng trở nên hoàn toàn hợp lý khi áp vào Sijin. Ham Geonwu nằm dài trên ghế, trông chẳng khác nào một con cá voi sát thủ đang nghỉ ngơi giữa mặt biển. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mày rậm cùng những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt tạo nên vẻ ngoài thô ráp, đầy uy lực. Cậu mặc áo thun đen bó sát, để lộ cơ bắp rắn chắc, phối cùng chiếc quần chiến thuật đơn giản. Dù đang ngủ say, vóc dáng và khí chất của cậu vẫn toát lên sự mạnh mẽ đáng gờm.
Tuy vậy, vẫn còn đâu đó nét ngây thơ còn sót lại từ thời trung học.
Sijin hít một hơi thật sâu khi nhìn người đàn ông từng cứu mình. Nhờ có Geonwu, anh mới sống sót sau vụ tai nạn cách đây mười năm. Nhưng anh chưa từng ngờ rằng lần tái ngộ này lại diễn ra trong tình cảnh éo le—anh phải bắt giữ người ân nhân để kiểm tra trước khi kịp giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng.
“Mình cần tập trung vào việc đánh giá. Chỉ đánh giá thôi.”
Ham Geonwu là một Esper cấp A đang trên đà thăng tiến lên cấp S—một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào nếu không được kiểm tra đúng hạn. Và chuyện đó phải được thực hiện ngay lập tức.
Sijin bước lại gần với vẻ mặt nghiêm nghị, cảm xúc trong lòng vẫn còn mâu thuẫn. Có gì đó thật kỳ quặc khi phải bắt giữ một người mình từng ngưỡng mộ. Giống như gặp được một người nổi tiếng yêu thích, nhưng thay vì trò chuyện vui vẻ, lại bị sự thật phũ phàng giáng một cú vào mặt. Nghĩ lại, anh ước gì lần gặp này là giữa một fan và thần tượng.
“Ham Geonwu-ssi?”
“…Hửm?” Đôi mắt lười nhác của Ham Geonwu khẽ mở, hé lộ con ngươi đen dưới hàng lông mày rậm, rồi nhanh chóng khép lại vì cơn buồn ngủ lấn át.
Sijin thở dài nhẹ. Như anh dự đoán, đánh thức Geonwu chẳng dễ gì.
Lần này, Geonwu mở mắt hẳn và ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt tò mò nhìn Sijin. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khoảnh khắc đối mặt vẫn khiến Sijin nghẹn lời.
Mười năm qua đi, Ham Geonwu đã trở nên vô cùng điển trai. Thậm chí nếu anh ấy không cứu mạng Sijin, thì sự hấp dẫn ấy vẫn đủ khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Sijin hít sâu để lấy lại bình tĩnh.
“Ồ…” Ham Geonwu mỉm cười, ánh nhìn ánh lên sự hứng thú. Không thấy thẻ nhận dạng nào trên người đối phương, cậu dường như bị cuốn hút, như thể vừa phát hiện điều gì thú vị.
“Anh đến đây bằng cách nào thế?” Giọng cậu trầm ấm nhưng đầy uy quyền khi ngồi thẳng dậy.
Sijin đứng sững khi nghe Geonwu hỏi bằng thái độ thoải mái: “Sao trông anh có vẻ sợ hãi vậy? Anh bị lạc à?”
“Tôi…” Sijin lắp bắp, không thể thốt ra lời. Dù đã từng thuyết trình trước hàng trăm khán giả, anh lại hoàn toàn cứng lưỡi trước mặt người này. Tệ hơn nữa, Geonwu lại tưởng anh sợ.
Sijin thấy mình như một fan run rẩy trước thần tượng.
Geonwu tiếp tục trêu: “Anh thực sự bị lạc à? Hay tôi nên đưa anh đi đâu đó nhé?”
“Khụ… Tôi không bị lạc.” Sijin hắng giọng, cố lấy lại phong độ.
Anh buồn cười trước cách Geonwu có thể dễ dàng cho rằng người lạ xuất hiện ở Trung tâm chỉ vì bị lạc.
“Ngồi đi. Sao anh lại gọi tôi?”
Geonwu thẳng thắn như vẻ ngoài của mình. Sijin ngập ngừng ngồi xuống bên cạnh. Khoảng cách gần khiến tim anh đập loạn.
Chính khoảnh khắc đó, Sijin nhớ đến người đã trực tiếp dẫn mình đến Trung tâm.
“Cắt bỏ nó đi. Anh nghĩ sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Jeong Taeyul vang vọng khiến sống lưng anh rùng mình. Geonwu có một Guide cực kỳ đáng sợ. Đó là lý do tối qua Sijin quyết định—anh sẽ chỉ tập trung vào công việc. Không hơn, không kém.
Lấy lại sự nghiêm túc, Sijin nói: “Esper Ham Geonwu, cho tôi xin một phút của cậu nhé?”
“ Được. Tôi hơi buồn ngủ, nhưng cứ nói đi.”
Geonwu trả lời với vẻ thoải mái, đôi mắt vẫn dõi theo Sijin như thể anh chỉ là một người bình thường.
“Ờm…” Sijin ngập ngừng rồi nghiêng đầu thắc mắc. “ Cậu đang khống chế tôi à?”
“Hả? À, đó là thủ tục tiêu chuẩn của Trung tâm. Không có gì đâu.”
Nghe vậy, ánh mắt Sijin chùng xuống nhìn cổ tay mình.
“Chừng nào anh còn ngồi yên, tôi sẽ không giết anh.” Geonwu nói thêm với vẻ dửng dưng khi trói tay Sijin lại.
Thứ dùng để trói lại chính là dây đeo thẻ của một Esper. Trớ trêu thay, trong lần gặp mặt đầu tiên, Sijin thấy mình bị trói bằng thẻ tên của chính Ham Geonwu.
“Rồi, giờ thì nói đi.”
Ham Geonwu dựa lưng vào ghế, một tay đặt thoải mái sau lưng ghế chỗ Sijin ngồi. Dáng vẻ ấy có vẻ thân thiện, nhưng thực chất là tư thế sẵn sàng khống chế nếu cần. Sijin hiểu rằng người đàn ông này, dù trông thư thái, vẫn luôn sẵn sàng cho mọi tình huống.
“Eyy~ Đừng sợ.”
“Tôi không… sợ.” Giọng Sijin run nhẹ.
Vì lý do nào đó, Geonwu bật cười lớn. Và giờ thì Sijin bắt đầu thấy lo lắng theo một cách khác. Một Esper cấp A vừa bảo sẽ “không giết anh”… Dù là lời đùa, Sijin vẫn bất giác co vai.
Cảm giác như một tội phạm bị bắt quả tang càng rõ khi các vệ sĩ đi ngang qua. Họ nhìn anh đầy nghi ngờ vì bộ đồ thoải mái, rồi ánh mắt dịu lại khi thấy Geonwu bên cạnh—gần như thương hại.
Dù là thương hại hay không, họ vẫn đang coi thường anh.
Sijin hít sâu. Mọi thứ đang trở nên kỳ cục, và anh cần giành lại quyền chủ động. Anh bình tĩnh hỏi:
“Tôi có thể hỏi… cậu nghĩ tôi là người thế nào không?”
Không chút đắn đo, Ham Geonwu trả lời:
“Ờ, chắc là một giáo viên điều dưỡng tuyệt vọng đi lạc vào Trung tâm và đang tìm ai đó giúp đỡ?”
“…Tại sao cậu lại nghĩ thế?”
Không phải là Sijin cố tình ngụy trang… Anh vốn định tạo ấn tượng mạnh mẽ—giống như Ham Geonwu. Nhưng giờ thì, thất bại hoàn toàn.
“Anh có gương mặt nhợt nhạt, giọng thì run, và cứ nhìn quanh như một chú cún bị lạc.”
“…”
Chắc chắn là anh đã run quá rõ ràng. Làm gián điệp không phải sở trường của anh. Nhưng điều đó cũng giúp Sijin nhận ra một điều: Ham Geonwu là kiểu người nên tiếp cận bằng sự thẳng thắn.
“ Cậu không sợ khi ở một mình với người lạ sao?”
“Không. Anh chẳng có gì đáng sợ cả.”
“Vậy tại sao cậu tránh việc kiểm tra?”
“…”
“Tôi đến để kiểm tra cậu trực tiếp.”
Gương mặt Ham Geonwu cứng lại ngay tức thì. Quan sát phản ứng đó, Sijin hiểu: ngay cả người trông vô tư nhất cũng có thể hoảng sợ chỉ vì hai từ “kiểm tra”. Có vẻ như đây không đơn thuần là trốn tránh—mà là một vết thương.
Cảm thấy áy náy vì sự lừa dối ban đầu, lần này, Sijin thành thật giới thiệu:
“Tôi là Baek Sijin, vừa được bổ nhiệm làm nhân viên đánh giá chẩn đoán.”
“…Và anh là bác sĩ, đúng không?”
“Đúng.”
Ham Geonwu bỏ tay khỏi ghế, lúng túng xoa gáy—có lẽ đang nhớ lại việc đã phớt lờ những cuộc gọi gần đây. Cậu lẩm bẩm, vẻ mặt hơi xấu hổ.
“Ồ… Anh trông không giống bác sĩ lắm.”
Dù chỉ trò chuyện vài câu, Sijin đã nhận ra Geonwu là một người cởi mở và thẳng thắn đến bất ngờ.
“Ha…” Chẳng bao lâu, Ham Geonwu khẽ thở dài, tựa lưng vào ghế. Bầu không khí cũng dần trở nên nặng nề.