Hoa Nở Muộn - Chương 8
“Ừ. Anh Cahaya đi trước, rồi đến anh Donhee và tôi, sau đó là Yoochan và anh Abdul.”
“Nếu đây giống như một kỳ nghỉ thưởng, thì làm sao để xác định thời gian ở lại?”
Kangsan làm ướt đôi đũa gỗ của mình rồi vẽ gì đó trên mặt đất.
“Cậu sẽ cần quặng wu[1]. Khi tháo rời một con biến dị, nếu may mắn thì có thể thu được quặng wu. Cậu còn nhớ loại quặng đắt đỏ mà bọn người DK từng tìm thấy không? Nó giống như một tinh thể màu đen, to bằng cái đầu người. Nhưng nếu trộn nó với các khoáng chất khác, nó sẽ biến thành niken. Ở cấp độ đó thì có thể lưu lại khoảng hai tháng, tôi đoán vậy?”
Đôi khi, những quặng đặc biệt như vậy được tìm thấy trong xác của biến dị.
Vi khuẩn trong quặng sẽ tiết ra axit khi tiếp xúc với các loại đá khác, gây ra phản ứng hóa học. Trong quá trình đó, các nguyên liệu thô như niken và vàng sẽ được tạo ra, biến nó thành một dạng khai thác sinh học[2].
Khai thác sinh học tự nhiên thường tạo ra sản phẩm phụ[3] trong một thời gian dài, nhưng quặng wu thì cho ra kết quả chỉ trong vài ngày.
Nhiều loại quặng có khả năng biến khoáng chất thông thường thành kim cương, vàng và niken đều được gọi chung là “quặng wu”. Một số người còn gọi nó là “quặng luyện kim”.
“Trước tiên, làm sao để sử dụng Cánh Cổng?”
“Quặng wu chính là vật hiến tế. Chỉ những ai sở hữu nó mới có thể bước vào Cánh Cổng và quay trở về nơi họ từng thuộc về, và mỗi quặng wu lại có thời hạn sử dụng khác nhau,” Cahaya giải thích.
“Vậy là cậu không bán quặng wu, mà sử dụng nó à?”
Cahaya khẽ gật đầu.
Biên dị được phân loại từ cấp độ 1 đến 6 tùy theo mức độ nguy hiểm, và quặng wu chỉ có thể được tìm thấy trong những con biến dị từ cấp 3 trở lên. Cấp độ càng cao thì khả năng thu được quặng chất lượng càng lớn.
Đã từng có thời điểm, Chính phủ thưởng cho tất cả các Mansaengjong tham gia săn biến dị, bất kể cấp độ. Tuy nhiên, nếu phần thưởng chỉ dựa trên việc tiêu diệt biến dị, thì các vấn đề về thuế và ngân khố quốc gia chắc chắn sẽ nảy sinh.
Để giải quyết những vấn đề đó, Mansaengjong và Chính phủ đã đi đến một thỏa thuận.
“Tất cả quặng wu do Mansaengjong tìm được sẽ được chính phủ thu mua.”
Tất nhiên, đã có một số Mansaengjong đề xuất bán quặng ra nước ngoài để có giá cao hơn, nhưng phần lớn các trưởng Hội đều bỏ phiếu ủng hộ Chính phủ, khiến những ý kiến phản đối bị gạt bỏ hoàn toàn.
Tổng cộng, có khoảng 5.000 Mansaengjong được đăng ký chính thức tại Hàn Quốc.
Khoảng 20 người thuộc nhóm cấp cao nhất, khoảng 150 người ở nhóm cấp cao, và nhóm cấp thấp chiếm số lượng đông nhất sau nhóm trung cấp.
Mansaengjong cấp thấp chỉ có thể săn được biến dị cấp 1 và 2, nhưng ở những cấp này thì gần như không thể tìm thấy quặng wu. Kết quả là họ không nhận được phần thưởng nào, và vì thế cũng không có lý do gì để tiếp tục săn biến dị. Biến dị vẫn là quái vật, cho dù chúng ở cấp độ thấp đến đâu đi chăng nữa.
Chính phủ có thể điều quân đội tham chiến, nhưng họ muốn giảm thiểu thương vong trong quân đội. Vì vậy, họ đã lên kế hoạch trao thưởng cho các Mansaengjong tham gia tiêu diệt biến dị.
Biến dị cấp 3 có thể bị tiêu diệt bởi những Người Thức Tỉnh ở cấp trung hoặc cao hơn, và họ sẽ giao quặng thu được cho Chính phủ để đổi lấy tiền. Thuế thu từ các giao dịch đó sau đó được chuyển thành phần thưởng cho các Mansaengjong cấp thấp.
Một số Mansaengjong thuộc cấp trung và cao từng đặt câu hỏi: tại sao họ phải gánh phần hỗ trợ cho những người ở cấp thấp? Xét về mặt cá nhân thì điều đó không sai, nhưng đã từng xảy ra vài sự việc khiến họ phải im lặng.
Cuộc sống của các Mansaengjong cấp thấp được đăng ký chính thức không hề dễ dàng.
Việc ra nước ngoài hoặc tham gia vào bộ máy hành chính nhà nước gần như là điều cấm kỵ, bởi không ai có thể lường trước được những rắc rối họ có thể gây ra trong các cơ quan Chính phủ.
Họ thậm chí còn bị loại khỏi môi trường giáo dục vì lo ngại rằng họ có thể truyền bá những tư tưởng sai lệch cho học sinh. Nhân viên văn phòng thì có phần thoải mái hơn, nhưng sự tự do đó cũng không kéo dài được lâu.
Rắc rối bắt đầu từ vụ án mạng của một quản lý cấp cao tại một tập đoàn lớn.
Người quản lý đến công ty như bình thường, rồi bất ngờ ôm cổ quằn quại trong đau đớn và ngã xuống chết. Điều đáng ngạc nhiên là nguyên nhân tử vong lại được xác định là… chết đuối. Tuy nhiên, danh tính của kẻ giết người chưa bao giờ được làm rõ.
Có ba Mansaengjong làm việc trong cùng tòa nhà, cả ba đều có khả năng điều khiển nước, nhưng lượng nước họ có thể thao túng chỉ tương đương một ly nước nhỏ.
Nỗi sợ hãi và thù ghét đối với các Mansaengjong cấp thấp lan rộng khắp xã hội, chỉ vì một người trong số họ có thể giết người chỉ bằng một ly nước. Những ai bị đồng nghiệp xa lánh hay trở nên cô lập thường sẽ tự xin nghỉ việc, hoặc bị khuyên nên rời đi.
Các Mansaengjong cấp thấp khốn khổ ở khắp mọi nơi, không có chỗ nào để bám víu. Bị dồn ép đến bước đường cùng, họ quyết định thành lập bang hội và bắt đầu hành động như một băng nhóm.
Ngay cả ong mật, nếu hợp lực lại, cũng có thể giết được một con tò vò.
Nếu các Mansaengjong cấp thấp cứ tiếp tục gây rối, thì những Mansaengjong khác cũng sẽ bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ. Vậy thì tại sao các Mansaengjong cấp trung và cao lại phải mạo hiểm mạng sống để săn những biến dị cấp cao?
Họ cũng cần phải sống. Nếu phải đối đầu với Chính phủ hay người dân, thì chẳng khác nào họ vừa chịu khổ vì săn biến dị, vừa đánh mất cả sự tôn trọng.
Những Người Thức Tỉnh cấp trung và cao có chút đặc quyền, nhưng họ hiểu rằng đặc quyền ấy chỉ tồn tại khi có sự chung sống hài hòa. Vì vậy, các Mansaengjong đã tự nguyện gánh vác trách nhiệm đối với những người ở cấp thấp hơn.
Tuy nhiên, vì Chính phủ và Mansaengjong không thể công khai việc mua bán quặng wu, nên họ đã gọi đó là “tiền thưởng săn biến dị” thay vì “tiền trao đổi hàng hóa”.
“Luật Cấm Di cư Cá nhân ra nước ngoài”[4] số 141 đã được ban hành hoàn toàn vì mục đích bảo vệ quặng biến dị, đưa Hàn Quốc vươn lên vị thế tương đương với các quốc gia xuất khẩu dầu mỏ chỉ trong vòng hai năm. Sự phụ thuộc vào nguyên liệu thô nhập khẩu từ nước ngoài giảm mạnh, và quốc gia này thậm chí còn bắt đầu xuất khẩu loại quặng có khả năng tạo ra những nguyên liệu đắt đỏ.
Dù có lo ngại rằng các quốc gia khác sẽ nhắm vào nguồn quặng quý giá này, nhưng khi quân đội tiêu diệt biến dị, họ không bao giờ tìm thấy một mảnh quặng nào. Tất cả đều do các Mansaengjong thu được.
Nhưng khi biến dị bị tiêu diệt hết, liệu những kẻ đang tiêu thụ nguồn quặng quý báu của Hàn Quốc có còn chào đón các Mansaengjong?
“Còn tòa nhà và tài sản của Hội ở Hàn Quốc thì sao?”
“Tòa nhà của Hội và tài sản cá nhân sẽ giữ nguyên. Bố cậu thậm chí còn không biết là cậu đã mất tích.”
Nếu bố cậu biết, có lẽ ông ấy đã báo cáo về cái chết của Seowoon và cố gắng giành lại tài sản của cậu. Bố cậu tham vọng quyền lực hơn là tiền bạc, nên đây sẽ là một kết luận quá lớn đối với ông ấy.
“Không còn biến dị nữa. Chúng ta sẽ không bao giờ được chào đón ở Hàn Quốc,” Seowoon lẩm bẩm.
Khi còn biến dị, người ta có thể chung sống với các Mansaengjong dù phải cắn răng chịu đựng[5], nhưng giờ đây khi nguy hiểm đã qua, họ sẽ trở thành những vị khách không mời mà đến.
“Anh Seowoon, anh thật sự đã sống như một thầy tu sao?”
“Gì cơ?”
“Cậu đúng là đồ ngốc, Seowoon.” Abdul Aziz chất thêm thịt nướng lên đĩa của Seowoon.
Khi cậu nói “Cảm ơn,” Cahaya đưa cho cậu chiếc điện thoại di động.
Ngay cả khi họ đi qua Cánh Cổng trước đây, quần áo và những đồ vật họ mang theo vẫn giống nhau, nên việc có điện thoại di động cũng không có gì lạ. Hơn nữa, người này cũng mới đến Seoul không lâu trước đó.
[Thông Báo Cảnh Báo Khẩn Cấp]
Trung Tâm Kiểm Soát Thảm Họa Biến Dị dự đoán có một con biến dị cấp 3 (Số 232) sẽ xuất hiện tại Cheoin-gu, Yongin vào ngày 20 tháng 4. Cảnh báo về thiệt hại. Cấm tiếp cận trong vòng 20km từ Cheoin-gu kể từ ngày 18 tháng 4. Việc sơ tán cư dân là bắt buộc.
Ngày tháng trên Thông Báo Cảnh Báo Khẩn Cấp mà Cahaya đưa cho khiến cậu cảm thấy bối rối.
“Hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày 15 tháng 4.”
[“Cha Seowoon, loài chuột chù voi”] đang cố gắng phát hiện dị chủng ở Hàn Quốc nữa.
‘Bây giờ nó đang nói gì vậy?’
Một con biến dị được dự đoán sẽ xuất hiện tại “Công Viên Chủ Đề” ở Pogog-eup vào lúc 3 giờ chiều ngày 20 tháng 4. Tên nào dự đoán nguy cơ là cấp 3 vậy? Đó là cấp 5 đấy!
Seowoon ngơ ngẩn, nghe thấy giọng nói trong đầu mình sử dụng chính giọng của mình, trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cahaya.
Cahaya ném một viên Malangso vào miệng Seowoon.
“Chết tiệt, cậu đang làm quái gì vậy?”
Viên kẹo không vào được đúng chỗ, vấp phải môi và rơi xuống sàn. Seowoon nhanh chóng nhặt lên, phủi bụi và bỏ vào hộp Tupperware.
“Anh Seowoon, anh sống như một kẻ ăn xin suốt thời gian qua à? Em thật sự muốn khóc luôn đấy.”
“Im đi.”
“Đó là lý do tại sao mọi người đều phát điên đi tìm các biến dị. Biến dị không chỉ xuất hiện ở Naraka nữa,” Cahaya nói, lấy kẹo từ đâu không biết rồi đổ vào hộp Tupperware.
“Trước hết, anh Abdul, anh Donhee và tôi sẽ sử dụng Cánh Cổng vào ngày 19 tháng 4. Tôi nghĩ chỉ cần thế là đủ nếu là cấp 3,” Kangsan tuyên bố.
<Tên nào đang dự đoán nguy cơ là cấp 3 vậy? Đó là cấp 51 đấy!>
Nếu thật sự là cấp 5, như Sứ Giả đã nói, thì tính mạng của ba người kia có thể gặp nguy hiểm.
Chính Seowoon cũng chỉ đối mặt với dị chủng cấp 5 năm lần, và ngay cả vậy, một số Mansaengjong triển vọng cũng đã mất mạng.
“Tôi cần nói chuyện với Cahaya một chút,” Seowoon đột ngột nói.
“Sseowoon, cậu đang tránh mặt tôi à?”
“Không phải đâu, anh. Chúng tôi sẽ quay lại ngay.”
Seowoon nắm lấy cổ tay Cahaya.
“Chà, suýt nữa tôi đã bị kích động bởi sức sống của Cha Seowoon.”
“Đừng nói linh tinh nữa, cậi chỉ cần đi theo tôi thôi.”
Seowoon dẫn Cahaya ra ngoài qua cổng sắt trên mái. Cậu liếc nhìn hai người còn lại trên mái, nhưng họ có vẻ không quan tâm, có lẽ vì đã biết Seowoon từng có những cuộc gặp riêng với Cahaya nhiều lần trước đó.
Chỉ khi đó, Seowoon mới buông tay Cahaya ra và ra hiệu cho anh xuống một chút nữa. Cahaya dẫn đường vì cầu thang khá tối, và Seowoon theo sau một cách cẩn thận. Mặc dù Cahaya không bao giờ thừa nhận công khai, nhưng sau khi thức tỉnh, có vẻ như cậu ta không gặp khó khăn gì trong việc nhìn thấy mọi thứ dù không có ánh sáng.
Khi đến gần tầng hai, Seowoon dừng lại.
Cahaya nhìn Seowoon từ cầu thang dưới. Ánh sáng mờ từ tầng một chiếu sáng Seowoon, nhưng lại tạo thành ánh sáng ngược trên Cahaya.
“Cậu, từ giờ trở đi, chỉ có cậu biết những gì tôi nói.”
“Tôi lại thấy phấn khích rồi đấy.”
“Đây không phải chuyện để phấn khích. Chỉ cần hứa giữ bí mật này. Lần sau tôi cũng sẽ giữ bí mật cho cậu.”
“Tôi đâu có bí mật gì…,” lời của Cahaya dần trở nên lúng túng.
‘Cái thằng cha này, thật đó hả.’
“Cha Seowoon, cậu lừa tôi bằng mấy viên kẹo rồi tự xưng là bạn thân nhất của tôi, nhưng tôi đâu biết khi nào cậu sẽ quay lưng lại.”
“Ê, khi nào tôi……”
Cậu không có gì để nói vì đúng là mình đã hành động như vậy. Giờ thì phải thừa nhận thôi.
“Cậu hứa là sẽ không làm vậy nữa, được không?”
“Ừm, tôi hứa.”
Cuối cùng, Seowoon đã thuyết phục Cahaya đồng ý giữ bí mật.
“Liệu có liên quan đến cái mà cậu gọi là tuyệt vời lúc nãy không?”
Cahaya nhắc lại những gì Seowoon đã nói trước đó, vì sợ nó bị quên đi khi Abdul Aziz bất ngờ xuất hiện.
“Không, nó còn hơn thế nữa.”
Seowoon tiến gần hơn về phía Cahaya, chỉ cách anh vài bước.
“Đó là cấp 5. Biến dị sẽ xuất hiện vào ngày 20 tháng 4 là cấp 5, không phải cấp 3. Gửi Kangsan đi một mình có thể sẽ rất nguy hiểm.”
Cậu thì thầm một cách thật nhẹ nhàng.
Chú thích:
[1] Wu ore: (trước đây dịch là space ore): 무광석 (wu-gwangseok)
Chữ 무 (wu) ở đây sử dụng chữ Hán 宇 có nghĩa là không gian (공간). Nếu 우 (wu) đi theo sau 주 (ju, với chữ Hán 亩 có nghĩa là thời gian vô hạn 무한(無限)한 시간(時間)), nó trở thành 우주 (wuju/uju), có nghĩa là vũ trụ, bao gồm tất cả mọi thứ.
[2] Khai thác sinh học: kỹ thuật khai thác kim loại từ quặng và các vật liệu rắn khác, thường sử dụng vi sinh vật.
[3] Sản phẩm phụ: sản phẩm phụ được tạo ra từ quá trình sản xuất, chế tạo hoặc phản ứng hóa học.
[4] Luật cấm Di cư Cá nhân ra nước ngoài (개인간 국외 반출 금지법): Nó chủ yếu nhằm ngăn chặn việc các quốc gia khác đưa một cá nhân ra khỏi quốc gia gốc của họ.
[5] Cắn răng chịu đựng: một thành ngữ có nghĩa là làm điều gì đó khó khăn hoặc không dễ chịu mà bạn đã trì hoãn hoặc do dự. Thành ngữ gốc là 울며 겨자 먹기 (ûmyeo gyeoja meokgi), nghĩa đen là “khóc khi ăn hạt mù tạt”, ám chỉ việc làm một việc rất khó khăn mà không thể tránh được.