Hoa Nở Muộn - Chương 5
Cahaya đưa túi đồ ăn vặt ra, như thể muốn hỏi: “Cậu vẫn còn thích món này chứ?”
Hương ngô chiên phảng phất trong không khí, quyện cùng vị muối và lớp bơ ngọt béo. Chỉ là một túi bim bim thôi, nhưng với Seowoon, đó là mùi vị của thế giới cũ—mùi vị của nền văn minh mà cậu đã quá lâu không được chạm đến. Sau một quãng thời gian sống như trong khóa tu khắc nghiệt giữa Naraka khô khốc và hoang vu, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến khoé miệng cậu ứa nước.
Cậu quay mặt đi, cố tình không nhìn vào cái túi hấp dẫn ấy. Rộp rộp—âm thanh nhai bim bim giòn rụm vang lên từ phía Cahaya, như thể cố ý tra tấn sự chịu đựng của cậu. Seowoon nuốt khan.
“Vậy, ý cậu là tôi có thể quay lại Seoul nếu đi săn lũ đột biến?”
“Coi như là một kỳ nghỉ thưởng đi.”
Câu trả lời ấy chẳng khác nào một lời nhắc nhở cay đắng: dù quay về được đi nữa, thì cuối cùng họ vẫn phải trở lại cái nơi địa ngục này.
“Bởi vì cái Cổng đó, dạo này bang Hội nào cũng phát điên lên để chiêu mộ người tìm kiếm.” Kangsan giải thích.
“Người tìm kiếm?”
Seowoon cau mày. Những thuật ngữ mới toanh cứ liên tục xuất hiện khiến đầu cậu xoay mòng mòng. Sau quãng thời gian ẩn dật, cậu như bị rơi khỏi nhịp sống của thế giới này.
“Là một nhóm người mới – những người có năng lực tinh thần.”
Sau khi đứng dậy và phủi bụi ở đầu gối, Kangsan nhìn thẳng vào mắt Seowoon.
“Mắt của họ sẽ đổi màu khi thức tỉnh. Mắt đen tuyền là chiến binh, vàng là người điều khiển nguyên tố, còn tím là năng lực tinh thần. Tuy phân loại chính là vậy, nhưng năng lực thì lại đa dạng hơn nhiều.”
“Tụi em gọi họ là người tìm kiếm vì họ có khả năng phát hiện ra dị nhân từ trước.”
Trong khi Kangsan giải thích, Cahaya lặng lẽ quan sát Seowoon.
Đồng tử của Seowoon dường như đang run rẩy, như thể có điều gì đó làm phiền cậu. Giống như mỗi khi cậu nhìn chú của Cahaya rất lâu về trước.
“Vậy, những người có khả năng phát hiện dị nhân… được gọi là người tìm kiếm sao?”
“Đúng vậy. Số lượng dị nhân và tốc độ phát hiện phụ thuộc vào khả năng của người tìm kiếm. Đó là lý do tại sao nhiều bang Hội đang phát cuồng lên để chiêu mộ họ. Người tìm kiếm giỏi nhất hiện tại thuộc về bang DK. Em nghe nói cô ấy có thể phát hiện khoảng bốn vụ một ngày thì phải?”
‘Chỉ bốn thôi sao?’
Bố của Seowoon, một bậc thầy chạy trốn, đã sống sót cho đến giờ bằng cách phát hiện vô số dị nhân, trong khi người giỏi nhất hiện tại lại chỉ phát hiện được… bốn?
Seowoon ủ rũ ngả người xuống ghế sofa.
“Cậu phát hiện được bao nhiêu?” Cahaya hỏi một cách tình cờ, ánh mắt như mũi kim thăm dò.
Mắt họ chạm nhau, nhưng Seowoon không hề né tránh.
Đôi mắt của Seowoon tựa như những đóa violet đang nở rộ dưới ánh nắng mặt trời. Cahaya bất chợt cảm thấy muốn một mình nhấm nháp và thưởng thức những cánh hoa violet chín mọng ấy.
“Khoảng một nghìn?”
Cahaya bật cười, không hề nao núng trước câu trả lời của Seowoon.
“Wow! Anh Seowoon! Thật á?! Tuyệt thật đấy! Anh cũng thức tỉnh thành người tìm kiếm rồi sao? Nhưng chẳng phải anh là kiếm sĩ à?” Kangsan phấn khích đến độ nhảy dựng lên.
“Nhưng tôi thậm chí còn không đỗ nổi trường luật ấy chứ.”
Seowoon dội một gáo nước lạnh vào sự phấn khích của Kangsan.
Tuy nhiên, điều đó cũng không hẳn là sai. Trước khi thế giới thay đổi như thế này, cậu đã chịu áp lực từ người bố của mình để vào trường luật.
“Ơ, ai lại đi nói về mấy chuyện kiểu ‘công tố viên’ như này chứ? Nhưng mà lạ thật đấy. Hầu hết những người tái thức tỉnh thành người tìm kiếm đều là người có năng lực tinh thần. Có khi anh là chiến binh đầu tiên trở thành người tìm kiếm đó, anh à.”
“Nghe này. Tôi không phải là người tìm kiếm.”
“Ái chà, thôi đi anh. Anh biết em dễ tin người mà.”
Kangsan có vẻ bực bội hơn là thất vọng.
Giữa bầu không khí lúng túng ấy, Cahaya bất ngờ vươn người, lấy tay vịn ghế sofa để tỳ vào, nghiêng người sát lại gần Seowoon. Nhưng thay vì chạm vào cậu, Cahaya chỉ lấy thanh kiếm đặt trên bàn và để xuống chân Seowoon.
“Cái gì đây?” Seowoon hỏi.
“Cậu không có kiếm mà. Dùng cái này đi.”
“Được thôi. Nếu cậu cho tôi, tôi sẽ dùng nó thật tốt.”
Seowoon cố gắng nhấc thanh kiếm lên và đặt nó bên cạnh, nhưng nó quá nặng để vung bằng một tay.
Vỏ kiếm trông thô ráp ở bề mặt bên ngoài, và chuôi kiếm được bọc bằng da rắn, khiến nó trông thật xấu xí.
Seowoon rút kiếm ra rồi lại tra vào ngay khi vừa liếc nhìn lưỡi kiếm.
Cậu đẩy thanh kiếm về phía Cahaya.
“Cậu đang đùa tôi đấy à?”
Thanh kiếm, với từ “Matahari” (nghĩa là mặt trời trong tiếng Indonesia) được khắc trên lưỡi, là món quà từ chú của Cahaya khi Seowoon gia nhập bang Hội. Cậu thậm chí còn không nhận ra nó vì lớp da trên chuôi kiếm đã thay đổi.
“Chắc tôi phải mua lại những thứ cậu đã bán rồi nhỉ?” Cahaya đùa, khiến mặt Seowoon đỏ bừng.
Cậu cảm thấy mình thật vô liêm sỉ khi vứt bỏ một món quà mà cậu đã bỏ lại để cứu mạng. Chà, thực tế thì đó là một thanh kiếm mà cậu đã cố tình bỏ lại khi rời khỏi bang hội vì không cần đến nó nữa.
Tuy nhiên, khi Cahaya hỏi về thanh kiếm trước đó, Seowoon đã nghĩ đến việc nói rằng một bang hội giống như lũ du côn đã lấy trộm nó, nhưng cậu không muốn viện đến một lý do tồi tệ như vậy.
“Cha Seowoon.”
“Sao?”
“Cậu thậm chí không quan tâm đến việc tôi cảm thấy thế nào sao?”
Giọng Cahaya đầy vẻ thất vọng.
Bối rối, Kangsan lẩm bẩm: “Ờ, ừm, em đi vệ sinh chút,” rồi mở cánh cửa sắt và bước ra ngoài.
Bầu không khí vốn đã gượng gạo càng trở nên khó chịu hơn khi Kangsan đột ngột rời đi.
Seowoon không ngờ ngồi cạnh Cahaya lại khó chịu đến vậy, nhưng cậu cũng không muốn ngồi đối diện và nhìn thẳng vào mặt cậu ta.
Thay vào đó, Cahaya đứng dậy khỏi ghế sô pha và ngồi vào bàn. Cậu nghiêng đầu nhìn Seowoon, nhưng Seowoon đã né tránh ánh mắt đó.
“Khi tôi đi tìm hiểu tình hình, phó Hội trưởng đã bỏ rơi bang Hội và chạy trốn. Thế nên, trên đường về tôi đã mua mấy cái pizza đông lạnh, nghĩ rằng cậu ấy có thể chết đói ở Naraka, nhưng cuối cùng tất cả lại chui vào bụng Kangsan hết. Cậu không thấy tình huống này vớ vẩn chết đi được à?”
Nếu Cahaya nổi nóng, có lẽ Seowoon đã phản ứng lại, nhưng những lời nói của anh dường như chỉ mang theo nỗi buồn hơn là sự tức giận.
“Được rồi, cứ cho là bỏ rơi bang Hội thì không sao đi, vì đó không phải là gia đình cậu. Nhưng tôi chỉ là một thành viên bang Hội khác đối với cậu thôi sao?”
“Chúng ta là bạn bè mà.”
“Cậu là một người bạn tồi tệ khi biến mất không một lời.”
<Sát khí xuất hiện!>
Vào khoảnh khắc đó, Seowoon hoàn toàn bất động, chỉ biết trợn tròn mắt. Mắt cậu thậm chí còn không thể theo kịp những gì đang diễn ra.
Cậu thậm chí còn không nhận ra cho đến khi Cahaya rút Matahari ra và nhắm thẳng vào cổ cậu.
Đâm. Chỉ đến lúc đó cậu mới nghe thấy tiếng da bị xé toạc, và cậu nghĩ rằng cổ mình đã bị đâm.
Mồ hôi nhanh chóng ướt đẫm trán cậu. Theo bản năng, cậu ôm chặt lấy cổ khi Cahaya rút kiếm ra.
Cổ cậu khô khốc, không có máu. Ngạc nhiên quay đầu lại, cậu thấy chiếc sô pha cách cậu một khoảng không đã bị rách toạc.
“Cậu tưởng cậu lừa được tôi chắc?”
Cahaya ném Matahari lên ghế sô pha, đẩy qua cánh cửa sắt khép hờ, và Seowoon hạ tay xuống, thở dốc.
Nếu Cahaya đã quyết tâm, Seowoon có lẽ đã chết mà không kịp nhận ra.
‘Cahaya đã nhận ra.’
Đó là điều đương nhiên.
***
Seowoon tự hỏi tại sao Cahaya lại lên sân thượng.
Có lẽ cậu ta luôn thích những nơi cao ráo vì ký ức về cuộc sống trên sườn đồi.
Một mình trong phòng bang hội, Seowoon thoáng cảm thấy tức giận với gã đã ném kiếm vào mình như một lời đe dọa, nhưng cậu cũng hiểu đó là một hành động hợp lý để xác nhận điều gì đó.
Trong quá khứ, Seowoon đã phản ứng ngay khoảnh khắc Cahaya rút kiếm ra.
Chắc hẳn cậu ta đã nghi ngờ khi Seowoon cố gắng bỏ chạy mà không đối phó với con chim đột biến. Cậu ta vẫn không chắc chắn cho đến khi đâm vào chiếc sô pha, như thể để chứng minh Seowoon thực sự đã mất đi khả năng của mình.
Càng ngồi nghĩ ngợi, cậu càng hiểu rõ hơn cảm xúc của Cahaya.
Nếu Cahaya mất đi năng lực và biến mất không một lời, Seowoon chắc chắn cũng sẽ rất thất vọng về cậu ta.
Nhưng nếu cậu thực sự đã mất đi năng lực thì sao?
“Này.”
Cahaya đang ở trên sân thượng, quay lưng về phía Seowoon và nhìn xuống dưới.
“Cahaya, coi chừng. Lưng cậu hở toang đấy, biết không?”
“Người cần phải coi chừng là cậu mới đúng. Tóc của bố cậu đang bỏ chạy kìa.”
“Chà, cậu đúng là mồm mép.”
Seowoon bước tới và vỗ mạnh vào lưng Cahaya. Tay cậu đau rát như thể vừa đấm vào tường bê tông.
“Từ bao giờ vậy?”
Cahaya hỏi, liếc nhìn Seowoon đang cúi xuống xem lòng bàn tay mình.
Một chàng trai có vẻ ngoài tuyệt đẹp đang nhìn cậu với vẻ lo lắng, khiến Seowoon cảm thấy nhột nhạt không rõ lý do.
“Ai đã đá các thành viên bang Hội ra ngoài vậy?” Seowoon hỏi.
“Một số do tôi, một số tự ý rời đi.”
Seowoon tựa người vào lan can sân thượng.
[Trung tâm Hướng nghiệp, 12-3512-3122]
Một tờ giấy dán trên cửa sổ của một tòa nhà đối diện con hẻm. Bên dưới là Học viện Piano Rực rỡ, và bên cạnh là Học viện Quốc gia Rực rỡ.
Naraka thật kỳ lạ. Nó trông giống như một thành phố bình thường ở đâu đó tại Hàn Quốc, nhưng lại là một thế giới không thể đến được bằng máy bay hay phương tiện giao thông công cộng.
Khi mới rơi xuống đây, cậu đã tự hỏi liệu có sinh vật nào khác ngoài Mansaengjong hay không. Cảm giác như một thành phố mà chỉ có người biến mất, vì tất cả các tòa nhà, cửa hàng và những nơi khác vẫn còn nguyên vẹn.
“Tôi mất khả năng và ra nông nỗi này ngay khi vừa đến đây. Matahari… là thanh kiếm tôi đã dùng, nhưng nó nặng lắm. Tôi không đùa đâu.”
Ngay cả khi không có Cahaya thúc ép, những lời nói cứ tuôn ra không ngừng.
“Cậu có biết tại sao không?” Cahaya hỏi.
“Nếu biết thì tôi đã không bỏ chạy.”
“Sao cậu có thể ở một mình suốt thời gian qua vậy?”
Cahaya ngồi xuống lan can, nhìn Seowoon.